21
Giận dỗi lan tràn bởi chữ "ghen"
Yêu đương đổi lại lắm ưu phiền
Thời gian ấp ủ dòng thương nhớ
Kỷ niệm chôn vùi chuyện lãng quên
Để những cay nồng vương mắt biếc
Là bao giọt đắng đọng mi huyền
Còn chăng mấy nỗi sầu đăm đắm
Khắc khoải canh tàn giấc chẳng yên !
Mùa Thu
20
Trời ơi ! Ghét...lắm bởi đâu mà...
Giận dỗi cho lòng mãi xót xa
Nửa mảnh duyên thơ còn hoặc hết
Bao lời bóng gió có chăng là ?
Ân tình thuở ấy dường phai nhạt
Mộng ước hôm nào chỉ thoáng qua
Một cánh thư xưa mờ bụi phủ
Đong đầy kỷ niệm của anh và...!
Mùa Thu
19
Vẫn đó bên đời nỗi xót xa
Nghe chừng kỷ niệm đã phôi pha
Là bao khắc khoải tim hờ hững
Có chút ưu tư lệ nhạt nhoà
Quạnh quẽ yêu thương từng buổi đợi
Bùi ngùi giận dỗi những ngày qua
Thu chưa xác lá rơi đầy ngõ
Để khách lãng du chạnh nhớ nhà !
Mùa Thu
18
Giận dỗi lan tràn bởi chữ "ghen"
Yêu đương đổi lại lắm ưu phiền
Thời gian ấp ủ dòng thương nhớ
Kỷ niệm chôn vùi chuyện lãng quên
Để những cay nồng vương mắt biếc
Là bao giọt đắng đọng mi huyền
Còn chăng mấy nỗi sầu đăm đắm
Khắc khoải canh tàn giấc chẳng yên !
Mùa Thu
17
Có phải tình anh đã khép rồi
Em về chốn cũ một mình thôi
Chiều thu ngắm lá rơi đầy ngõ
Sáng hạ nhìn mây trải ngập đồi
Để thấy thời gian qua lặng lẽ
Mà nghe kỷ niệm đến bồi hồi
Hoàng hôn tắt lịm bên thềm vắng
Nỗi nhớ hôm nào bổng lại khơi !
Mùa Thu
16
Ngắm ánh chiều buông chạnh cõi lòng
Nghe hồn nặng trĩu những niềm mong
Này duyên hỏi có nên chờ đợi
Đã nợ sao hoài để ngóng trông
Một kiếp tao nhân còn lẻ bóng
Nghìn thu thục nữ vẫn đơn phòng
Ngoài kia gió trở buồn xa vắng
Biết cánh chim bằng lạnh lẽo không ?
Mùa Thu
15
Mải miết tìm nhau giữa tháng ngày
Thu về lãng đãng lá vàng bay
Vừa nghe luyến nhớ vành tim nhỏ
Đã thấy sầu vương tiếng thở dài
Nếu chẳng mong chờ đêm hợp trúc
Thì đừng ước hẹn buổi hòa mai
Tình kia mỏng mảnh như làn khói
Vạn thuở vùi chôn dưới huyệt đài !
Mùa Thu
14
Tựa ánh chiều rơi sắp hết ngày
Như màng khói xám lững lờ bay
Thầm mong hạnh phúc hoài vô tận
Khẽ ước tình xuân mãi kéo dài
Lại sợ mưa thu gầy dáng liễu
Rồi hờn nắng hạ úa nhành mai
Thời gian đã bạc màu sương tuyết
Để vọng trăm năm bóng nguyệt đài !
Mùa Thu
13
Nơi này em đứng ngắm thuyền trôi
Trôi nổi về đâu giữa bến đời
Đời đã ngập tràn cơn sóng biển
Biển còn lấp lửng ngọn trùng khơi
Khơi từng kỷ niệm hoài luôn đọng
Đọng lại thời gian mãi chẳng vơi
Vơi chút ưu tư chiều nắng hạ
Hạ tàn mỗi đứa biệt đôi nơi !
Mùa Thu
12
Mới thoáng vòng đời vội lướt mau
Thời gian nhuộm trắng cả đôi đầu
Tình xưa một thuở như cơn gió
Nghĩa cũ bây chừ tựa bóng lau
Vẫn lại con đường chiều nhạt nắng
Còn kia kỷ niệm sớm phai mầu
Mình em bước mỏi buồn xa vắng
Chẳng biết anh giờ mãi chốn đâu ?
Mùa Thu